Uông Trần chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình sẽ tự tay kết liễu một sinh mệnh tươi sống.
Đây không phải là động vật nhỏ như vịt cá linh tinh.
Hắn xử lý.
Là một mạng người còn sống sờ sờ!
Nơi hắn sinh ra và trưởng thành trong kiếp trước là một trong những quốc gia an toàn nhất thế giới.
Gia đình hắn hoà thuận vui vẻ, người thân và bạn bè xung quanh chưa từng có ai gặp phải bất trắc gì lớn.
Giết người chỉ là từ hắn từng nhìn thấy trên báo.
Nhưng nhìn thi thể đang ngã xuống trước mắt này.
Lần đầu tiên giết người, ngoài cảm giác ghê tởm thì Uông Trần không hề có chút sợ hãi và áy náy nào.
Cho dù tình cảnh tối hôm qua lặp lại trăm lần nghìn lần đi nữa, hắn cũng sẽ không chút do dự sử dụng Canh Kim chỉ.
Nhân dịp trời còn chưa sáng, Uông Trần nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Cửa sân bên ngoài vẫn đóng chặt có thể thấy kẻ xâm lấn đã nhảy qua hàng rào lẻn vào.
Điều Uông Trần không nghĩ ra là dù hắn hay là nguyên chủ thì đều không gây thù hận với ai.
Vì sao lại có người muốn giết hắn chứ?
Sau khi đóng cửa phòng, Uông Trần lấy mồi lửa ra thắp sáng đèn dầu trên bàn.
Dưới ánh đèn mờ, hắn ngồi xổm xuống lật ngửa thi thể lên.
Khuôn mặt của kẻ xâm lấn đã hoàn toàn biến dạng, nhìn qua có vẻ cực kỳ quái dị và xấu xí.
Đôi mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, con ngươi đang mở to vẫn còn lại vẻ ngạc nhiên.
Uông Trần cố gắng nhớ lại.
Nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra mình từng gặp người này ở đâu.
Nhưng hắn cũng không rối rắm nhiều về vấn đề này, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng xử lý thi thể, không để những người khác phát hiện ra.
Uông Trần căn bản không suy nghĩ đến việc báo việc này lên môn phái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hình đường ngoại môn phái Vân Dương chính là điện Diêm Vương.
Không có việc gì đi vào cũng bị lột một lớp da.
Tiểu tu tầng chót ngoại môn như hắn, người khác muốn vo tròn bóp méo thật sự quá đơn giản.
Không nói tới những chuyện khác, chắc chắn hắn sẽ không giữ được chiến lợi phẩm!
Tay Uông Trần đã chạm vào túi trữ vật treo bên hông của thi thể.
Lần đầu tiên sờ xác trong cuộc đời, tốc độ tim đập của hắn cũng nhanh hơn không ít!
Hắn nhanh chóng tháo túi trữ đồ xuống.
Khi Uông Trần thử rót pháp lực vào để mở túi trữ vật này ra thì hắn lập tức cảm thấy mừng rỡ!
Đầu tiên là dung tích của túi trữ vật này lại đạt tới một trượng vuông.
Túi trữ vật thuộc về một loại pháp khí của tu sĩ, hầu như mỗi người đều sẽ có một cái.
Nhưng cùng là túi trữ vật, giá trị lại khác nhau như trời với đất.
Túi trữ vật của Uông Trần chỉ có dung tích ba thước vuông, hơn nữa còn là hàng secondhand.
Dùng đến bây giờ đã không còn bền nữa.
Mà túi trữ vật hắn vừa lấy được này chẳng những có dung tích lớn hơn rất nhiều, mà lại còn rất mới.
Giá trị ít nhất là một trăm viên linh thạch hạ phẩm!
Chỉ bản thân túi trữ vật thôi đã vượt qua toàn bộ tiền tiết kiệm của Uông Trần.
Đúng là người không có tiền của phi nghĩa thì không giàu!
Sau đó, hắn lại lấy ba bình ngọc, một thanh kiếm dài và một cái hũ hình hạc ra từ trong túi.
Cùng với một xấp bùa chú!
Điều kỳ lạ là bên trong không có một viên linh thạch nào cả.
Mảnh nhỏ linh thạch cũng không có.
Uông Trần cầm lấy kiếm dài loé sáng thưởng thức.
Hiển nhiên thanh kiếm này là pháp kiếm mà không phải là phi kiếm.